第十五章 同谋Đồng Mưu

魏炯把最后一块黄油饼干丢进嘴里,一边咀嚼,一边马马虎虎地扫掉胸前的饼干渣。他已经像这样躺了一上午,在小小的罪恶感中惬意地享受着春节的余韵。Ngụy Huỳnh đem chiếc bánh quy cuối cùng cho vào miệng, vừa nhai, vừa phủi vụn bánh trước ngực mình. Anh đã nằm như vậy cả một buổi sáng, hài lòng trong cảm giác tội lỗi nho nhỏ hưởng thụ dư vị ngày tết

  一本厚厚的司法考试习题集躺在他身边。那是他特意从学校背回来,打算在假期做完的。然而,根据以往的经验,在寒假结束后,这本书还会被原封不动地背回去。Một quyển bài tập tư pháp nằm bên cạnh anh. Đó là quyển sách được anh đặc biệt mang từ trường về, tính là làm xong trong kỳ nghỉ. Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, sau kỳ nghỉ, quyển sách này vẫn sẽ không được động tới mà đem trả lại

  魏炯舒舒服服地翻了个身,一边看着手机,一边安慰自己:明天吧,明天一定好好学习。Ngụy Huỳnh thoải mái trở người, vừa nhìn di động, vừa an ủi mình: Ngày mai đi, mai nhất định sẽ học bài đàng hoàng

  门忽然被推开,妈妈闯进来,一眼就看到了床单上的饼干渣。Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mẹ bước vào, vừa nhìn đã thấy vụn bánh đầy trên giường

  "你是猪啊!"妈妈气冲冲地打开衣柜,揪出一条床单甩过来,"赶紧换上!" "Con là heo à!" Mẹ tức giận mở tủ quần áo, lôi ra một cái ga giường ném tới "Mau thay đi"

  魏炯急忙爬起来,赔着笑脸换床单,刚刚拆下旧的,就看见自己的手机屏幕亮了一下。Ngụy Huỳnh vội bò dậy, mang theo vẻ mặt tươi cười thay ga giường, vừa tháo cái cũ ra, liền thấy màn hình di động của mình sáng lên

  他随手拿起来,一边抖开新床单,一边查看刚刚收到的一条微信。Anh tiện tay cầm lên, vừa mở chiếc ga giường mới, vừa xem tin nhắn mới

  是老纪发来的。魏炯笑笑。除夕夜的一场狂欢后,他和岳筱慧都遭到养老院的一顿狠批,那个值班员甚至扬言要报警。好在老纪极力斡旋,最后才不了了之。不过老人们却度过了一个很难忘的春节。魏炯和岳筱慧被"押出"院长办公室的时候,一个老太太偷偷地向岳筱慧的衣袋里塞了一大把牛奶糖。Là của lão Kỉ. Ngụy Huỳnh cười. Sau trận vui đùa đêm giao thừa, anh và Nhạc Tiêu Tuệ đều bị viện dưỡng lão phê bình gay gắt, nhân viên trực ban đó thậm chí còn muốn báo cảnh sát. May mà lão Kỉ ra sức hòa giải, sau cùng mới bỏ qua. Nhưng các cụ già lại trải qua một cái tết khó quên. Lúc Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ bị "áp giải" tới văn phòng viện trưởng. Một cụ bà lén nhét cả đống kẹo sữa vào túi áo Nhạc Tiêu Tuệ

  自那天以后,老纪倒是安静了许多。算算日子,这还是几天来老纪第一次发微信给他。Từ hôm đó tới giờ, lão Kỉ ngược lại yên lặng hơn nhiều. Đếm ngày, đây vẫn là lần đầu tiên sau mấy ngày rồi lão kỉ mới gửi tin nhắn cho anh

  然而,魏炯打开那条信息后,就揪着床单的一角,愣在了原地。Nhưng lúc Ngụy Huỳnh mở tin nhắn ra xem, liền nắm chặt góc ga giường, ngây ra tại chỗ

  那是一段视频。时长二十几秒,场景是一条走廊,看上去非常熟悉。魏炯稍加辨认,就意识到那是养老院三楼。Đó là một đoạn clip. Độ dài hai mươi mấy giây, cảnh là lối hành lang, nhìn rất quen. Ngụy Huỳnh cố nhận biết, liền nhận ra đây là lầu 3 của viện dưỡng lão

  画面里有两个男人,其中一个看上去六十岁左右的年纪,秃顶。魏炯记得在养老院里见过这个人,但是不知道他是哪个房间的。Trong clip là hai người đàn ông, một người trong số đó nhìn tuổi chừng 60, hói đầu. Ngụy Huỳnh nhớ từng gặp người này trong viện dưỡng lão, nhưng không biết ông ta ở phòng nào

  另一个人,是张海生。Người còn lại là Trương Hải Sinh

从视频的内容来看,两个人正在交谈,而且所谈之事颇为诡秘。因为他们都在不断地向四处张望。张海生始终夹着烟,歪着头,一副懒洋洋的样子。秃顶男人则似乎有求于他,脸上一直是谄媚的表情。Từ nội dung trong clip có thể thấy hai người đang trò chuyện, và chuyện đang nói vô cùng bí mật. Vì họ không ngừng nhìn ngó xung quanh. Trương Hải Sinh từ đầu tới cuối kẹp lấy điếu thuốc, nghiêng đầu, bộ dạng lười biếng. Người đàn ông hói đầu tựa hồ đang cầu xin ông ta điều gì đó, trên mặt thường trực vẻ nịnh bợ

  在视频的最后,秃顶男人按着张海生的肩膀,向他衣袋里塞了某样东西。张海生推托了几下,不过看得出他只是做做样子,最后佯作无奈地点头应允。秃顶男人面露喜色,又和他交谈了几句之后匆匆离开。张海生也转身向走廊的另一侧走去,边走边从衣袋里拿出刚才的东西,从点数的动作来看,那应该是几张钞票。Phần sau cùng của clip, người đàn ông hói đầu đặt tay lên vai Trương Hải Sinh, bỏ gì đó vào trong túi áo ông ta. Trương Hải Sinh từ chối vài lần, nhưng có thể nhìn ra ông ta đang làm dáng, sau cùng vờ làm ra vẻ đành nhận vậy. Người đàn ông hói đầu lộ ra vẻ vui mừng, lại trò chuyện với ông ta vài câu sau đó vội vàng rời đi

  视频到此为止。Đoạn clip dừng ở đó

  魏炯感到很奇怪,他完全不知道这段视频的意义何在,难道那个秃顶男人也拜托张海生从外面购入养老院的"违禁品"?Ngụy Huỳnh cảm thấy kỳ lạ, anh hoàn toàn không biết ý nghĩa của đoạn clip ở đâu, lẽ nào người đàn ông hói đầu cũng nhờ Trương Hải Sinh mua "cấm phẩm" từ bên ngoài vào viện dưỡng lão?

  正想着,老纪又发了一条微信过来:"收到了吗"。Đang suy nghĩ, lão Kỉ lại gửi một tin nhắn tới: "Nhận được chưa?"

  魏炯回复:"收到了。" Ngụy Huỳnh trả lời: "Nhận được rồi"

  想了想,他又追问道:"这是什么?" Nghĩ một lúc, anh lại hỏi: "Đây là cái gì?"

  然而,这几个字还没输入完毕,老纪的下一条信息又出现在屏幕上:"马上来养老院帮我快点"。Nhưng mẫy chữ này còn chưa đánh xong, tin nhắn tiếp theo của lão Kỉ lại xuất hiện trên màn hình: "Mau tới viện dưỡng lão giúp tôi"

  五分钟后,魏炯已经坐上了驶往养老院的出租车。他给老纪打了个电话,刚刚接通就被对方挂断。再试,还是一样的结果。5 phút sau, Ngụy Huỳnh đã bắt xe tới viện dưỡng lão. Anh gọi điện thoại cho lão Kỉ, vừa kết nối đã bị đối phương ngắt cuộc gọi. Thử lần nữa, kết quả vẫn như vậy

  他出什么事了?Ông ấy xảy ra chuyện gì rồi?

  魏炯有些着急,老纪显然是遇到了某种紧急状况,否则他不会让自己马上去养老院。可是,仅仅凭借那段视频,魏炯完全搞不清究竟发生了什么。Ngụy Huỳnh có chút lo lắng, lão Kỉ rõ ràng gặp phải chuyện gấp gì rồi, nếu không ông sẽ không bảo mình tới viện dưỡng lão ngay. Nhưng chỉ dựa vào đoạn clip đó, Ngụy Huỳnh hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì

  他只能一遍遍地催促出租车司机加快速度。经过一半路程后,老纪又发了一段视频给他。Anh chỉ có thể hết lần này tới lần khác hối thúc tài xế taxi tăng tốc. Sau khi đi được nửa đường, lão Kỉ lại gửi tới một đoạn clip

  这次的视频更短,只有十几秒。画面中只剩下张海生一个人。他仍然在那条走廊里,先是四下张望一番,随即伸手推开某一扇门,进门的一瞬间,他的另一只手从衣袋里拿出一个小纸包。几秒钟后,他再次从房间内退出,关好房门,把手指在衣服上擦了擦。Đoạn clip lần này còn ngắn hơn lần trước, chỉ có mười mấy giây. Trong đó chỉ có hình ảnh một mình Trương Hải Sinh. Ông ta vẫn đứng ở lối hành lang đó, đầu tiên là nhìn xung quanh, tiếp theo đưa tay đẩy cánh cửa nào đó, vào giây phút đi vào, tay còn lại của ông ta từ trong túi áo lấy ra một túi giấy nhỏ. Mấy giây sau, ông ta lại từ trong phòng chui ra, đóng cửa xong, lau tay vào quần áo

  看过几遍之后,魏炯反而安静下来。通过这两段视频,他已经理出一点儿头绪。Sau khi xem lại vài lần, Ngụy Huỳnh ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Thông qua hai đoạn clip này, anh đã hiểu ra chút đầu mối gì đó

  老纪显然在记录某件事情。此外,他现在是安全的,至少还能把视频通过微信发给自己。Lão Kỉ rõ ràng đang ghi lại sự việc gì đó. Ngoài ra, ông bây giờ vẫn an toàn, chí ít còn có thể đem đoạn clip gửi qua tin nhắn cho mình

  而且,这件事和张海生有关。Vả lại việc này liên quan tới Trương Hải Sinh

  半小时后,出租车终于抵达目的地。魏炯付清车资,下车向养老院跑去。刚走到门口,他就看见平日里紧闭的大铁门已经敞开了,两辆还在闪耀警灯的警车停在院子里。一个老人被两名制服警察夹在中间,正低头迈进车里。Nửa tiếng sau, taxi cuối cùng đã tới nơi. Ngụy Huỳnh trả tiền xe xong, xuống xe chạy về phía viện dưỡng lão. Vừa chạy tới cửa, anh liền nhìn thấy cánh cổng sắt thường ngày đóng kín nay lại mở ra, hai chiếc xe cảnh sát còn đang sáng đèn đỗ trong viện. Một ông lão bị hai người cảnh sát mặc đồng phục kẹp ở giữa, đang cúi đầu bước lên xe

  魏炯看看那张死灰般的脸,认得他就是视频中出现过的秃顶男人。Ngụy Huỳnh nhìn gương mặt xám xịt đó, nhận ra ông ta chính là người đàn ông hói đầu từng xuất hiện trong đoạn clip

  院子里挤满了看热闹的老人。魏炯一眼就看到了老纪,他坐在轮椅上,静静地倚靠在门旁,注视着眼前的一片乱局。Trong viện chật kín những cụ già xem náo nhiệt. Ngụy Huỳnh vừa nhìn đã thấy lão Kỉ, ông đang ngồi trên xe lăn, yên lặng dựa bên cánh cửa, nhìn chằm chằm cục diện hỗn loạn trước mắt

  魏炯挥了挥手,老纪看了看他,没有说话,而是转身摇动轮椅,向小楼内走去。Ngụy Huỳnh xua xua tay, lão Kỉ nhìn anh, không nói gì, mà xoay người di chuyển xe lăn, đi vào trong căn lầu nhỏ

  魏炯不明就里,只能抬脚跟上。刚走进小楼,就看见两个警察抬着一个担架从楼上下来。担架上的人盖着白色棉被,只露出无力摇晃的头部,似乎仍在昏睡中。看着那灰白色的头发,魏炯猛地想起,这是那个秦姓老妇。Ngụy Huỳnh không hiểu gì, chỉ đi theo ông. Vừa bước vào căn lầu nhỏ, liền thấy hai cảnh sát khiêng một cái cán từ trên lầu đi xuống. Người nằm trên đó được phủ bằng tấm khăn trắng, chỉ lộ ra phần đầu vô lực đang lắc lư, tựa hồ vẫn trong hôn mê. Nhìn mái tóc muối tiêu đó, Ngụy Huỳnh cố nhớ lại, đây là bà lão họ Tần

  警察粗鲁地命令他让路。魏炯老老实实地照做,在和担架擦身而过的时候,他又闻到了那种混合着香油的怪异味道。Cảnh sát thô lỗ ra lệnh anh tránh đường. Ngụy Huỳnh ngoan ngoãn làm theo, vào lúc chiếc cán lướt qua người anh, anh lại ngửi thấy mùi quái dị của hỗn hợp dầu mè

  魏炯来不及多想,快步追赶已经走远的老纪。Ngụy Huỳnh không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh đuổi theo lão Kỉ đã đi khá xa

  老纪径直回了房间。魏炯也随他进入,一进门,才发现房间里还有一个人—张海生。Lão Kỉ về thẳng phòng. Ngụy Huỳnh cũng vào theo ông, vào rồi mới phát hiện trong phòng còn một người khác__Trương Hải Sinh

  见他们进来,张海生颇为紧张地站起身。Thấy họ đi vào, Trương Hải Sinh có chút khẩn trương đứng dậy

  "老纪,你......" "Lão Kỉ, ông..."

  老纪没理他,把轮椅摇到窗下,拿起香烟,点燃了一支。随即,他上下打量了张海生一番,面无表情地问道:"有事?" Lão Kỉ không thèm để ý ông ta, đẩy xe lăn tới bên cửa sổ, lấy thuốc lá, châm một điếu. Sau đó ông trên dưới đánh giá Trương Hải Sinh một lượt, mặt không biểu tình hỏi: "Có việc gì sao?"

  "哦,没什么事。"张海生重新坐回床边,想了想,又站起来,"院长让我来问问......是你报的警?" "Ồ, không có gì" Trương Hải Sinh ngồi lại xuống giường, nghĩ một lúc rồi đứng dậy "Viện trưởng bảo tôi tới hỏi...có phải ông báo cảnh sát không?"

  "对。"老纪转过头,面向魏炯,"别愣着,找地方坐啊。" "Đúng vậy" lão Kỉ quay đầu lại, nhìn sang Ngụy Huỳnh "Đừng ngây ra đó, tìm chỗ ngồi đi"

  魏炯应了一声,拉过椅子,坐在小木桌前。Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, kéo ghế tới ngồi trước chiếc bàn nhỏ

  张海生站在他们中间,看看老纪,又看看魏炯,脸上的表情既焦虑又尴尬。Trương Hải Sinh ngồi giữa họ, nhìn lão Kỉ rồi nhìn Ngụy Huỳnh, biểu tình trên mặt vừa lo lắng vừa lúng túng

  "你说你......管那个闲事干吗?"张海生半弓着腰,留意着老纪的表情,"警察都来了。" "Ông nói xem...lo chuyện bao đồng làm gì?" Trương Hải Sinh hơi cúi người, để ý biểu tình của lão Kỉ "Cảnh sát đến rồi"

  "闲事?"老纪弹弹烟灰,盯着张海生的眼睛,"老张,那是犯罪,强奸罪。" "Chuyện bao đồng?" lão Kỉ búng búng tàn thuốc, nhìn vào mắt Trương Hải Sinh "Lão Trương, đó là phạm tội, tội cưỡng hiếp"

  张海生抖了一下,脸色越加惨白:"那......老田说了什么没有?" Trương Hải Sinh run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Vậy...lão Điền có nói gì không?"

  "不知道。"老纪把烟头摁熄在铁皮罐头盒里,"他什么都不用说。" "Không biết" lão Kỉ đem đầu thuốc dập trong hộp gạt tàn, "Ông ấy không cần nói gì cả"

  "嗯?"张海生挑起眉毛,"啥意思?" "Hử?" Trương Hải Sinh nhướng mày, "Là ý gì?"

  "他进老秦房间的过程我都用手机拍下来了。"老纪饶有兴味地看着张海生,"而且他还留下了精液—证据确凿,他说不说都没有意义。" "Quá trình hắn ta vào phòng bà Tần tôi đã dùng điện thoại ghi hình lại rồi" lão Kỉ có chút thú vị nhìn Trương Hải Sinh "Vả lại hắn ta còn để lại tinh dịch, chứng cứ rõ ràng, hắn có nói hay không cũng không ý nghĩa gì"

  "你都拍下来了?"房间里并不热,张海生却开始流汗了,嗫嚅了半天,他向老纪挤出一个笑脸,"让我看看呗。" "Ông đều ghi lại?" trong phòng không nóng, nhưng Trương Hải Sinh bắt đầu chảy mồ hôi, ấp úng nửa ngày trời, hắn cười với lão Kỉ, "Đưa tôi xem nào"

  "手机交给警察了。"老纪垂下眼皮,"不在我这儿。" "Điện thoại đưa cho cảnh sát rồi" lão Kỉ cụp mắt nhìn xuống "Không ở chỗ tôi nữa"

  "哦。"张海生抬手擦擦额头,哆哆嗦嗦地从衣袋里拿出香烟,连打了几次火都没点燃。老纪意味深长地看着他,既不说话,也不帮忙。 "Ồ" Trương Hải Sinh đưa tay lau trán, run lẩy bẩy từ trong túi áo lấy thuốc lá ra, bật mấy lần mà vẫn chưa châm được thuốc. Lão Kỉ thú vị nhìn hắn, không nói gì cũng không tới giúp

  "会不会是你多心了?"张海生终于点燃了香烟,狠狠地吸了一口,"没准老田和老秦是自愿的呢?" "Có phải ông nghĩ nhiều rồi không?" Trương Hải Sinh cuối cùng đã châm được thuốc, rít mạnh một hơi "Không chừng lão Điền và lão Tần là tự nguyện thì sao?"

  "老秦被下药了。" "Lão Tần bị hạ thuốc"

  "安眠药?"张海生立刻反驳道,"她每天都吃啊。" "Thuốc an thần?" Trương Hải Sinh liền phản bác "Ngày nào bà ấy chẳng uống?"

  "她服用的是过量安眠药。"老纪笑了笑,"而且我知道是谁干的。" "Bà ấy uống thuốc an thần quá liều" lão Kỉ cười cười, "Vả lại tôi biết là ai đã làm chuyện đó"

  香烟从张海生嘴边啪嗒一声掉在地上。他目瞪口呆地看着老纪,脸色由白转绿,嘴唇也哆嗦起来。Điếu thuốc từ miệng Trương Hải Sinh lộp độp một tiếng rơi xuống đất. Ông ta trừng mắt há mồm nhìn lão Kỉ, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh, môi cũng run lập cập

  "老纪......你别开玩笑,这......你也拍到了?" "Lão Kỉ...ông đừng đùa nữa, cái này...ông cũng ghi hình được?"

  "魏炯,"老纪始终盯着张海生,脸上带着似有若无的笑,"给他看看。" "Ngụy Huỳnh" lão Kỉ từ đầu tới cuối nhìn Trương Hải Sinh chằm chằm, trên mặt mang theo ý cười như có như không "Cho ông ta xem"

  "嗯?"魏炯愣了一下,随即就意识到老纪指的是他发给自己的两段视频。他急忙把手机拿出来,找到和老纪的微信对话框,打开视频。 "Dạ?" Ngụy Huỳnh sững sờ, sau đó liền ý thức được thứ lão Kỉ nói là hai đoạn clip mà ông đã gửi cho mình. Anh vội vàng lấy di động ra, tìm tới cuộc trò chuyện với lão Kỉ, mở đoạn clip ra

  看到画面的一瞬间,张海生做出了一个动作,似乎要扑过来抢走手机。老纪察觉到他的意图,立刻出言喝止:"你就站在原地看!" Vào giây phút nhìn thấy hình ảnh trong đoạn clip, Trương Hải Sinh làm ra một động tác, tựa hồ muốn nhào tới giành lấy điện thoại. Lão Kỉ phát hiện ra ý đồ của ông ta, liền lên tiếng ngăn lại: "Ông đứng yên đấy xem"

  张海生不敢再有动作,弓腰弯背,站着看完两段视频,脸上已经汗如雨下。等魏炯收起手机,他像刚挨了一记闷棍似的,再也站不住了。Trương Hải Sinh không dám làm gì nữa, khom người, đứng đó xem hết 2 đoạn clip, trên mặt mồ hôi như mưa. Đợi Ngụy Huỳnh thu lại điện thoại, ông ta như vừa bị đánh một đòn vậy, đứng cũng không vững nữa

  张海生颓然跌坐在床上,双手捂脸,全身都剧烈地颤抖起来。Trương Hải Sinh đột nhiên ngã ngồi xuống giường, hai tay che mặt, toàn thân run lẩy bẩy

  魏炯尴尬地看看老纪,不知道该如何是好。老纪却依旧是一副安之若素的样子,又点燃了一支烟,慢慢地吸起来。Ngụy Huỳnh bối rối nhìn lão Kỉ, không biết làm thế nào mới đúng. Lão Kỉ vẫn mang dáng vẻ như chưa chuyện gì xảy ra, lại châm một điếu thuốc nữa, chậm rãi hút

  良久,张海生慢慢地抬起头来,死死地盯着老纪,眼中满是绝望和怨恨。Lâu sau, Trương Hải Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào lão Kỉ, trong mắt là nỗi tuyệt vọng và oán hận

  "纪乾坤!"他站起身来,冲老纪声嘶力竭地吼道,"我操你妈!" "Kỉ Càn Khôn!" Ông ta đứng dậy, lao tới lão Kỉ ra sức gào thét "Fuck!!"

  老纪吐出一口烟,不动声色地看着他。Lão Kỉ nhả ra một miệng khói thuốc, bất động nhìn ông ta

  "你他妈为什么要整我?"张海生已经彻底失去理智,疯狂地四下踅摸着,"你不让我活,你他妈也别想好!" "Mày mẹ kiếp sao muốn chơi tao?" Trương Hải Sinh đã hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi "Mày không cho tao sống, mẹ kiếp mày cũng đừng hòng được sống yên"

  他操起桌上的一个墨水瓶,向老纪扑去。Ông ta cầm hộp mực trên bàn lên, lao về phía lão Kỉ

  魏炯大惊,本能地起身阻拦他。可是,老纪随后的一句话,让两个人都愣在了原地。Ngụy Huỳnh kinh ngạc, theo bản năng đứng dậy ngăn ông ta. Nhưng câu nói tiếp theo của lão Kỉ, khiến hai người đều sững người đứng yên tại chỗ

  "这两段视频,我没交给警察。" "Hai đoạn clip này, tôi chưa giao cho cảnh sát"

  良久,张海生先醒过神来。Lâu sau, Trương Hải Sinh bừng tỉnh trước

  "你......"他的手里还举着那个墨水瓶,整个人却松弛下来,"你要干什么?" "Ông..." Tay hắn ta vẫn cầm lọ mực, cả người thả lỏng, "Ông muốn gì?"

  老纪把十指并拢,撑在眼前,双肘靠在轮椅的扶手上,眼盯着张海生。Lão Kỉ chắp tay chống trước mắt, hai cùi chỏ để trên tay vịn của xe lăn, mắt nhìn thẳng Trương Hải Sinh

  "我会告诉你的,不过现在不是时候。"老纪向门口努努嘴,"有人来了。" "Tôi sẽ nói với ông, nhưng không phải bây giờ" lão Kỉ nhìn ra cửa bĩu môi "Có người tới"

  话音未落,院长就推开门,怒气冲冲地闯了进来。Lời còn chưa dứt, viện trưởng đã đẩy cửa, nộ khí ngất trời xông vào

  看到三个人在房间里,院长先是一愣,随即就不客气地问道:"你们这是干吗?" Nhìn thấy ba người trong phòng, viện trưởng trước là ngây người, sau đó liền không khách khí hỏi: "Các người muốn làm gì?"

  不等他们回答,院长就径直对老纪说道:"老纪,咱们谈谈。"说罢,他就向张海生挥挥手:"你先出去。" Không đợi họ trả lời, viện trưởng nhìn thẳng lão Kỉ nói: "Lão Kỉ, chúng ta nói chuyện đi" nói xong, ông quay sang Trương Hải Sinh vẫy vẫy tay: "Ông ra ngoài trước đi"

  张海生把墨水瓶放回原处,看了老纪一眼,眼神复杂,随后就一言不发地拉开门走了出去。Trương Hải Sinh đặt lọ mực về chỗ cũ, nhìn lão Kỉ một cái, ánh mắt phức tạp, sau đó không nói gì mở cửa đi ra ngoài

  院长气咻咻地叉腰站在原地,看了看魏炯,劈头问道:"你又是谁?" Viện trưởng thở hồng hộc chống nạnh đứng yên tại chỗ, nhìn Ngụy Huỳnh, quay sang hỏi: "Cậu là ai?"

  "我的朋友。"老纪平静地回答。 "Bạn tôi" lão Kỉ bình tĩnh trả lời

  "你也出去!"院长不耐烦地向魏炯挥挥手。魏炯站起身,刚要走,就被老纪用手势制止。 "Cậu cũng ra ngoài!" viện trưởng không nhẫn nại quay sang Ngụy Huỳnh vẫy vẫy tay. Ngụy Huỳnh đứng dậy, vừa muốn đi ra, liền bị lão Kỉ dùng tay ngăn lại

  "他就在这儿。"老纪的声音不高,却带着不容辩驳的坚决,"你有话就说吧。" "Cậu cứ ở đây" giọng của lão Kỉ không cao, nhưng mang theo sự kiên quyết không dễ phản bác "Ông có gì cứ nói"

  院长的脸涨得青紫,憋了半晌,从牙缝里吐出几个字:"老纪,你挺有本事啊。" Gương mặt viện trưởng phình tới tím ngắt, nhịn nửa ngày trời, sau cùng nói qua kẽ răng: "Lão Kỉ, ông thật có bản lĩnh nhỉ"

  老纪笑了笑:"谢谢。" Lão Kỉ cười: "Cảm ơn"

  "你他妈不能先跟我打声招呼吗?"院长被老纪的笑容彻底激怒,径直冲到他面前,几乎要和他的额头顶在一起,"非要直接报警吗?现在院里一团糟!两边都他妈找我要人!" "Mẹ kiếp ông không thể đánh tiếng với tôi trước được sao?" viện trưởng bị nụ cười của lão Kỉ chọc giận triệt để, xông thẳng tới trước mặt ông, tựa hồ muốn cụng trán với ông

  "院长,"老纪略抬起头,直视着对方的眼睛,"人家子女把老人送到这里,是为了颐养天年,不是来被王八蛋糟蹋的。" "Viện trưởng" lão Kỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương "Con cái họ đưa họ vào đây, là để được chăm sóc mỗi ngày, không phải để bị tên khốn kiếp chà đạp"

  院长一时语塞,怔怔地看着老纪,最后狠狠地点了点头。Viện trưởng nhất thời cứng họng, sững sờ nhìn lão Kỉ, sau cùng ra sức gật đầu

  "是啊,我们这里管理不善,容不下你这尊大神。"他让开身子,向门口指了指,"你走吧。" "Đúng vậy, chỗ chúng tôi quản lý không tốt, không thể chứa nổi đại thần tôn quý ông đây" ông lách người qua chỉ về hướng cửa "Ông đi đi"

  "我哪儿也不去。"老纪向轮椅里缩了缩身子,换了个舒舒服服的姿势,"我就在这儿住着。" "Tôi không đi đâu cả" lão Kỉ co người trên xe lăn, thay đổi tư thế thoải mái hơn "Tôi cứ ở đây"

  "我是院长。"院长又向前逼近一步,"这里我说了算!" "Tôi là viện trưởng" viện trưởng lại tiến lên trước từng bước từng bước tới gần "Ở đây tôi nói mới được tính!"

  "你可以试试看。"老纪慢条斯理地掸掉毛毯上的灰尘,"养老院里有黑幕,举报人被打击报复—明早各大媒体的头条都会是这个。" "Ông có thể thử xem" lão Kỉ thong thả phủi bụi trên tấm thảm "Bức màn đen tối trong viện dưỡng lão bị vạch trần, người trình báo bị đuổi đi để trả thù__sáng mai trên các phương tiện truyền thông sẽ là tiêu đề này"

  院长的表情瞬间僵住,良久,他直起身子,用手指点着老纪的鼻子。Biểu tình của viện trưởng bỗng chốc cứng đờ, lâu sau, ông đứng thẳng người lại, dùng tay chỉ vào mũi lão Kỉ

  "行。"他的整张面孔都揪在一起,露出一口不甚整齐的牙齿,"你真行。" "Được" gương mặt ông nhăn nhúm, lộ ra hàm răng lổm chổm "Ông được lắm"

  说罢,院长就转身走出房间,狠狠地摔上了门。Nói xong, viện trưởng xoay người ra khỏi phòng, ra sức đạp cửa

  老纪缓缓地吐出一口气,转身面向魏炯,却看见后者正站在距离自己一米开外的地方,眉头紧锁,若有所思地看着他。Lão Kỉ chậm rãi thở phào một hơi, xoay người nhìn sang Ngụy Huỳnh, lại thấy anh đứng phía sau mình cách chừng 1m, đang chau mày như suy tư nhìn ông

  "老纪,"魏炯盯着他,一字一顿地低声问道,"你到底想干什么?" "Lão Kỉ" Ngụy Huỳnh nhìn ông, ngập ngừng thấp giọng hỏi "Rốt cuộc bác muốn làm gì?"

  老纪笑了笑,反问道:"吓着你了?" Lão Kỉ cười, hỏi ngược lại "Dọa cậu rồi sao?"

  他拿起烟盒,把轮椅挪到有阳光的地方,盯着房间的角落,又点燃一根烟。Ông cầm hộp thuốc lá, di chuyển chiếc xe tới chỗ có ánh mặt trời, nhìn vào góc phòng, lại châm một điếu thuốc

"你刚才在门口看见的那个人,姓田,叫田有光。"老纪的半张脸都被烟气遮挡,看上去心事重重,"他是个鳏夫,大概两年前被送到这里的。老骚棍一个,没事就围着院里的老太太,动手动脚,占便宜。" "Người vừa nãy cậu nhìn thấy ở cửa, họ Điền, tên là Điền Hữu Quang" nửa gương mặt của lão Kỉ bị khói thuốc che phủ, nhìn có vẻ tâm trạng nặng nề "Hắn ta quá vợ, chừng hai năm trước được đưa tới đây. Tên khốn đấy, không có việc gì thường vây lấy mấy cụ bà trong viện, động tay động chân, chiếm tiện nghi"

  老纪从鼻子里哼了一声,嘴角是一丝轻蔑的笑。Lão Kỉ dùng mũi hừ một tiếng, khóe miệng là một nụ cười khinh bỉ

  "大概三个月前吧,我发现他和张海生突然打得火热。"老纪转过身,面向魏炯,表情凝重,"老田是个一毛不拔的铁公鸡,张海生是个无利不起早的主儿,他们俩怎么凑一起去了?我觉得奇怪,就留意了一下。结果,被我发现了他们的秘密。" "Khoảng 3 tháng trước, tôi phát hiện hắn và Trương Hải Sinh qua lại thân thiết" lão Kỉ xoay người lại, nhìn sang Ngụy Huỳnh, biểu tình nặng nề "Lão Điền là tên gà trống không nỡ bỏ ra dù chỉ một đồng, Trương Hải Sinh là tên không có lợi lộc gì thì miễn bàn, hai người họ sao lại ở bên nhau được? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, liền để ý một chút. Kết quả, bị tôi phát hiện họ có bí mật"

  "他们合伙,去......" "Bọn chúng câu kết với nhau, đi..."

  "对。"老纪撇撇嘴,"老秦过去是个舞蹈教师,气质好,长得也不错,得了阿尔茨海默病—就是老年痴呆,之后就被家人送到这里了。" "Đúng vậy" lão Kỉ bĩu môi "Lão Tần trước đây là giáo viên dạy múa, khí chất tốt, xinh đẹp, mắc phải chứng Alzheimer, là chứng mất trí nhớ của người già, sau cùng bị người nhà đưa tới đây"

  他伸出一只手,五指张开。Ông đưa một bàn tay xòe ra năm ngón

  "一次五十块。"老纪向魏炯晃晃那只手,"张海生收了钱,就给老秦下加倍的安眠药,方便老田欺负她。这王八蛋为了舒服,每次还带着香油。" "Một lần 50 tệ" lão Kỉ đung đưa bàn tay đó với Ngụy Huỳnh, "Trương Hải Sinh nhận tiền, liền thêm thuốc an thần cho lão Tần, tiện cho lão Điền ức hiếp bà ấy. Tên khốn đó vì để được sướng, mỗi lần còn mang theo dầu mè"

  魏炯终于明白秦姓老妇身上的怪异味道从何而来,想到香油的用途,不禁胃里一阵翻腾。Ngụy Huỳnh cuối cùng cũng biết mùi kỳ lạ trên người bà Tần từ đâu mà có, nghĩ tới mục đích dùng dầu mè, dạ dày không nhịn được cuộn trào từng cơn

  "老秦很可怜,被下了药,无知无觉地就被糟蹋了。"老纪叹了口气,"不过,我觉得她心里是明白的,但是她说不清楚。" "Lão Tần đáng thương, bị bỏ thuốc, vô tri vô giác bị chà đạp" lão Kỉ thở dài, "Nhưng, tôi nghĩ trong lòng bà ấy biết chỉ là bà ấy không nói rõ được thôi"

  他把烟头用力摁熄:"春节前,老秦的家人接她回家,老太太欢天喜地的,乐得像个孩子。可是初六她就被送回来了,儿子临走时,老太太那眼神......唉。"Ông ra sức ấn đầu thuốc: "Trước tết, người nhà bà Tần đón bà ấy về, bà ấy rất vui mừng, vui như một đứa trẻ. Nhưng mùng 6 tết bà ấy lại bị đưa trở lại, lúc con trai sắp đi, ánh mắt đó của bà...aizz"

  可以想见。经历了短暂的天伦之乐,又要面对寂寞的独处时光。Có thể hiểu được. Trải qua những ngày vui ngắn ngủi, lại phải đối mặt với ngày tháng cô độc tịch mịch

  更何况,还要忍受无休止的侮辱和强奸。Càng huống hồ, còn phải chịu sự sỉ nhục và cưỡng hiếp kéo dài

  然而,魏炯心中的疑团却越来越大。Nhưng nỗi băn khoăn trong lòng Ngụy Huỳnh ngày càng lớn

  "老纪,"魏炯沉默了半晌,终于开口问道,"你是懂法的,对吧?" "Lão Kỉ" Ngụy Huỳnh trầm mặc nửa buổi trời, cuối cùng mở miệng hỏi "Bác là người am hiểu pháp luật, đúng không?"

  老纪似乎对魏炯的问题并不意外,点点头:"嗯。" Lão Kỉ dường như cũng không ngạc nhiên với câu hỏi của Ngụy Huỳnh, gật đầu: "Ừm"

  "那你心里很清楚,张海生和老田,是共犯,对吧?" "Vậy trong lòng bác hiểu rõ, Trương Hải Sinh và lão Điền là đồng phạm đúng không?"

  "对。" "Đúng"

  "那你为什么不把那两段视频交给警察?"魏炯盯着老纪的眼睛,"为了钱就欺负一个无意识的老人—张海生比老田还要可恶!" "Vậy sao bác lại không giao hai đoạn clip đó cho cảnh sát?" Ngụy Huỳnh nhìn thẳng vào mắt lão Kỉ "Một kẻ vì tiền mà ức hiếp một cụ già vô tri vô giác như Trương Hải Sinh so với lão Điền còn đáng ghét hơn"

  "我之所以把那两段视频发给你,就是不想让警察看到。"老纪深深地看了魏炯一眼,"我没有可以信任的人,除了你。" "Lý do tôi mới gửi hai đoạn clip đó cho cậu, chính là vì không muốn để cảnh sát nhìn thấy" lão Kỉ nhìn sâu vào mắt Ngụy Huỳnh "Tôi không có ai đáng tin cậy, trừ cậu ra"

  "你没回答我的问题。" "Bác không trả lời câu hỏi của cháu?"

  "说来话长。"老纪忽然长叹一声。他弯下身子,把脸埋在双手之中。片刻,他抬起头,双眼中尽是悲伤与愁苦。 "Nói ra thì dài" lão Kỉ chợt thở dài. Ông cúi người, vùi mặt vào hai tay. Lúc sau ông ngẩng đầu lên, trong mắt là nỗi bi thương và sầu khổ

  "孩子,你有耐心听吗?" "Chàng trai, cậu có nhẫn nại nghe không?"

  "你说。"魏炯拉过椅子坐下,静静地看着老纪。 "Bác cứ kể" Ngụy Huỳnh kéo ghế ngồi xuống, lặng yên nhìn lão Kỉ

  "我以前跟你提起过我妻子去世的事,对吧?"老纪把身子缩在轮椅里,双眼始终盯着膝盖上的毛毯。 "Trước đây tôi từng nhắc chuyện vợ tôi đã qua đời, đúng không?" lão Kỉ co người trên xe lăn, đôi mắt từ đầu tới cuối nhìn lên tấm thảm trên đầu gối

  "嗯。" "Dạ"

  "说起来,那是20世纪了。"老纪笑笑,"1990年到1991年......你多大?" "Kể ra thì đó là chuyện của thế kỷ 20" lão Kỉ cười "Năm 1990 đến năm 1991...cậu bao nhiêu tuổi?"

  "我还没出生。"魏炯想了想,"我是92年生人。" "Cháu còn chưa ra đời" "Cháu sinh năm 92"

  "呵呵,那你一定不会知道了。"老纪的双眼无神,"那时候,C市连续发生了四起强奸杀人案。" "Hờ hờ, vậy cậu nhất định không biết" lão Kỉ đôi mắt vô thần "Khi đó, thành phố C liên tiếp xảy ra 4 vụ cưỡng hiếp giết người"

  "啊?"魏炯睁大了眼睛,"你的意思是?" "Gì?" Ngụy Huỳnh chừng to mắt "Ý bác là?"

  "对。"老纪垂下头,"我妻子,就是第四个被害人。" "Đúng vậy" lão Kỉ cúi đầu, "Vợ tôi, chính là nạn nhân thứ 4"

  魏炯惊讶得半天说不出话来,最后,讷讷说道:"老纪......对不起。" Ngụy Huỳnh kinh ngạc tới cả nửa ngày cũng không thốt ra lời, sau cùng, thì thầm nói: "Lão Kỉ...xin lỗi"

  "嗐,没什么。"老纪摇摇头,"都过去二十多年了。" "Haizz, không có gì" lão Kỉ lắc đầu "Đã hơn 20 năm rồi"

  他伸手拍拍魏炯的膝盖,脸上挤出了一个似笑非笑的古怪表情,仿佛在安慰对方,眼中却泛起了泪光。Ông đưa tay vỗ vỗ đầu gối Ngụy Huỳnh, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái như cười như không, như đang an ủi đối phương, nhưng trong mắt lại ngấn lệ

  魏炯不忍心再看他,低下了头。Ngụy Huỳnh không nhẫn tâm nhìn ông, nên cúi đầu nhìn xuống

  "1991年8月5日,她去参加一个同事的婚礼答谢宴。"老纪抬眼望向窗外,似乎在自言自语,"下午五点多出门,穿着蓝白碎花连衣裙,新买的高跟鞋,还搽了香水—蝴蝶夫人,我托朋友从日本带回来的。结果,她一整晚都没回来。" "5/8/1991 bà ấy đi tham gia tiệc cảm ơn sau đám cưới của một đồng nghiệp" lão Kỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như nói một mình "Buổi chiều 5h hơn ra cửa, mặc đầm xanh chấm bi trắng, đôi giày cao gót mới mua, còn dùng nước hoa Mitsouko (Hồ Điệp Phu Nhân), tôi đặc biệt nhờ bạn mang từ Nhật về. Kết quả, bà ấy cả đêm không về"

  "后来呢?" "Sau đó thì sao?"

  "我报了警。她的朋友说,晚上十点多散局之后,她就走了。可是,我在所有能想到的地方都找了个遍,还是不见她的踪影。直到7号一大早,我接到了警察的电话。" "Tôi báo cảnh sát. Bạn bà ấy nói, sau khi tan tiệc tầm hơn 10h, bà ấy đã đi khỏi. Nhưng tôi đã tìm khắp những nơi bà ấy có thể tới, vẫn không thấy bóng dáng bà ấy đâu. Mãi tới sáng ngày 7, tôi nhận được điện thoại của cảnh sát"

  魏炯说不出话,怔怔地看着他。Ngụy Huỳnh không nói nên lời, sững sờ nhìn ông

  "她被强奸之后,掐死,尸体被切成十块,扔在这个城市的各个角落里。"老纪的眼神渐渐散开来,声音变得机械,毫无感情色彩,仿佛在叙述一件与己完全无关的事情,"我看到她的时候,整条右腿还没找到。" "Sau khi bà ấy bị cưỡng hiếp, bóp chết, thi thể còn bị phân thành 10 mảnh, vứt ở mọi ngóc ngách trong thành phố này" lão Kỉ ánh mắt nhìn về xa xôi, giọng nói trở nên máy móc, không chút sắc thái tình cảm, dường như đang trần thuật một câu chuyện không liên quan tới mình "Lúc tôi nhìn thây bà ấy, cả chân phải còn chưa được tìm thấy"

  魏炯却再难自已,他跳起来,抓住老纪的肩膀,嘶声问道:"案子破了吗?凶手抓到没有?" Ngụy Huỳnh không kìm được, anh đứng phắt dậy , bắt lấy vai lão Kỉ, gào lên: "Vụ án được phá chưa? Bắt được hung thủ chưa?"

  老纪的身子随着魏炯的动作摇来晃去,他转过头,看着魏炯的眼睛,表情虚弱无力。Cơ thể lão Kỉ theo động tác của Ngụy Huỳnh mà lắc lư, ông quay đầu nhìn vào mắt Ngụy Huỳnh, biểu tình yếu đuối vô lực

  "抓到了,我旁听了审判,他被判了死刑立即执行。" "Bắt được rồi, tôi dự phiên tòa xét xử, hắn bị phán tội tử hình lập tức thi hành"

  魏炯一下子松弛下来,他向后跌坐在椅子上,胸脯一起一伏。Ngụy Huỳnh phút chốc nhẹ nhõm, anh ngã ngồi ra sau ghế, ngực phập phồng

  老纪的脸上却没有大仇得报的畅快,相反,他的神色更加悲伤。Trên mặt lão Kỉ lại không có vẻ sung sướng vì đại thù được báo, ngược lại, thần sắc ông càng thêm bi thương

  "不过,警察抓错人了,他不是凶手。" "Nhưng cảnh sát bắt sai người rồi, hắn không phải hung thủ"

  室内一片静默。Trong phòng lặng im như tờ

  魏炯张口结舌地看着老纪,半晌才挤出几个字:"你说什么?" Ngụy Huỳnh há miệng cứng lưỡi nhìn lão Kỉ, nửa buổi trời mới thốt ra mấy chữ: "Ông nói sao?"

  "警察抓到的人叫许明良,是个肉贩。"老纪惨然一笑,"有他的指纹,也有口供,什么都对得上,但是,凶手不是他。" "Cảnh sát bắt được người tên Hứa Minh Lương, là người bán thịt" lão Kỉ cười thê lương "Có vân tay của hắn, cũng có khẩu cung, cái gì cũng khớp với nhau, nhưng hung thủ không phải là hắn"

  "为什么这么说?"魏炯回过神来,立刻追问道,"他不是承认了吗?" "Sao lại nói vậy?" Ngụy Huỳnh bừng tỉnh, liền hỏi "Không phải hắn đã thừa nhận rồi sao?"

  "不是他,肯定不是他。我见过他的眼睛。那里面只有绝望和恐惧,没有黑暗,也没有邪恶,什么都没有!"老纪的眼神变得凌厉,"如果他杀了我妻子,那么在他身上一定会有某种气息,我妻子的气息!但是我找不到,完全找不到!" "Không phải hắn, chắc chắn không phải hắn. Tôi từng thấy ánh mắt hắn. Trong đó chỉ có tuyệt vọng và sợ hãi, không có bóng tối, không có tà ác, không có gì cả!" ánh mắt lão Kỉ trở nên sắc bén "Nếu hắn giết vợ tôi, vậy thì trên người hắn nhất định sẽ có một mùi vị gì đó, mùi của vợ tôi! Nhưng tôi không tìm thấy, hoàn toàn không tìm thấy!"

  魏炯一时无语,想了想,试试探探地问道:"老纪,会不会是你......" Ngụy Huỳnh nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một lúc, thử hỏi dò: "Lão Kỉ, có phải là bác..."

  "不会!"老纪不等他说完就断然否定,"我和她生活了十二年,彼此已经熟悉到像一个人一样!如果是他带走了她,我一定能感受到!" "Không!" lão Kỉ không đợi anh nói hết câu thì đã ngắt lời phủ định "Tôi sống với bà ấy 12 năm trời, hai người đã quen thuộc tới mức như một người! Nếu là hắn mang bà ấy đi, tôi nhất định có thể cảm nhận được!"

  说罢,老纪顿了顿,声音变得嘶哑、艰难:"她叫冯楠,不爱说话,但是很爱笑......我们一直在努力要一个孩子......被杀的时候,她只有三十四岁。" Nói xong, lão Kỉ dừng một lúc, giọng nói trở nên khàn khàn, khó khăn: "Bà ấy tên Phùng Nam, không thích nói chuyện, nhưng rất hay cười...chúng tôi vẫn luôn cố gắng có một đứa con...lúc bị giết hại, bà ấy mới 34 tuổi"

  再次静默。Lại rơi vào im lặng

  两个人一言不发地坐着,片刻,魏炯看看横跨在床头的书架,先打破了沉默。Hai người không nói gì ngồi bất động, lúc sau, Ngụy Huỳnh nhìn giá sách bắc qua đầu giường, phá vỡ sự im lặng trước

  "所以......这么多年来,你一直没放下这件事?" "Cho nên...nhiều năm nay, bác vẫn không bỏ xuống được chuyện này?"

  "放不下,换作你也一样。"老纪的面色悲戚,"我时常想,我妻子被杀的时候,是不是怕得要死,疼得要命?她会不会哀求凶手放过她?临死前的一瞬间,会不会在心里默念我的名字,渴望我去救她......" "Không bỏ xuống được, đổi lại là cậu cũng vậy thôi" sắc mặt lão Kỉ đau thương "Tôi thường nghĩ, lúc vợ tôi bị giết, có phải sợ tới chết không, đau tới chết không?" bà ấy có cầu xin hung thủ tha cho bà ấy không? Vào giây phút trước khi chết, trong lòng có thầm nhắc tên tôi không, hy vọng tôi tới cứu bà ấy..."

  "别说了......"魏炯的眼泪终于夺眶而出。 "Đừng nói nữa..." nước mắt Ngụy Huỳnh cuối cùng không kìm được nữa mà tuôn rơi

  "我要知道这些。我要看看杀死我妻子的究竟是一个什么样的人。我要亲口问问他,怎么可以把别人的女儿、母亲、妻子玩弄后,又像拆卸一个玩具一样把她们切成几块!" "Tôi phải biết những chuyện đó. Tôi phải nhìn thấy kẻ giết vợ tôi hình dạng thế nào. Tôi phải đích thân hỏi hắn, sao có thể đem con gái, mẹ, vợ người ta chơi chán rồi lại tháo dở, cắt rời như một món đồ chơi!"

  "你一直在调查这件案子?" "Bác vẫn luôn điều tra vụ án này?"

  "对,直到我遇到车祸。" "Đúng vậy, cho tới khi tôi gặp phải tai nạn xe"

  魏炯沉默了一会儿,想了想,慢慢地问道:"老纪,你为什么要对我说这些?" Ngụy Huỳnh trầm mặc một hồi, suy nghĩ một hồi chậm rãi nói: "Lão Kỉ, sao bác lại nói với cháu những chuyện này?"

  "因为你给了我希望。"老纪看着他,"在你出现之前,我以为我只能一辈子困在这里,与世隔绝,带着仇恨和不甘心死去。" "Vì cậu cho tôi hy vọng" lão Kỉ nhìn anh "Trước khi cậu xuất hiện, tôi nghĩ mình chỉ có thể bị nhốt ở đây cả đời, cách biệt với thế giới bên ngoài, mang theo thù hận và không cam lòng mà chết đi

  "希望?" "Hy vọng?"

  "对。你把我心里的那堆灰烬点燃了。"老纪直起身子,眼睛里突然出现鹰隼般的神色,"你让我觉得,我还有机会找到那个凶手。" "Đúng. Cậu đã khơi dậy ngọn lửa từ đống tro tàn trong tim tôi" lão Kỉ thẳng người dậy, ánh mắt đột nhiên xuất hiện vẻ hung mãnh "Cậu khiến tôi cảm thấy, tôi còn cơ hội tìm ra tên hung thủ đó"

  "可是,"魏炯仍然感到疑惑,"这和张海生有什么关系?" "Nhưng" Ngụy Huỳnh vẫn cảm thấy thắc mắc "Chuyện này thì có liên quan gì tới Trương Hải Sinh?"

  "我需要一个可以无条件地供我驱使的人。"老纪的嘴角浮现出一丝微笑,"这里相当于一个牢笼,但是我得出去。除了张海生,没人能帮我。" "Tôi cần một người có thể làm việc cho tôi vô điều kiện" lão Kỉ mỉm cười "Ở đây như một lồng giam, nhưng tôi phải ra ngoài. Ngoài Trương Hải Sinh ra, không ai có thể giúp được tôi"

  魏炯不说话,依旧盯着他。Ngụy Huỳnh im lặng, vẫn nhìn ông chằm chằm

  "我知道这样并不道德,特别是对老秦不公平。"老纪知道魏炯的心思,语气逐渐加重,"我向你保证,这件事查清之后,我会第一时间把张海生参与强奸的证据交给警察。不过,无论从能力还是人品上,我都不能完全信任张海生。" "Tôi biết như vậy không đạo đức, đặc biệt đối với lão Tần không công bằng" lão Kỉ biết tâm tư Ngụy Huỳnh, ngữ khí dần tăng lên "Tôi đảm bảo với cậu, sau khi điều tra rõ chuyện này, tôi sẽ giao chứng cứ có dính líu tới vụ cưỡng hiếp của Trương Hải Sinh cho cảnh sát trong thời gian sớm nhất. Nhưng bất luận từ năng lực hay nhân phẩm, tôi đều không thể hoàn toàn tin Trương Hải Sinh được"

  话说到这里,老纪不再开口,而是充满期待地看着魏炯。Lời nói tới đây, lão Kỉ không nói gì nữa, mà tràn đầy hy vọng nhìn Ngụy Huỳnh

  魏炯心乱如麻。他很清楚老纪的意图:除了张海生,老纪还需要一个人帮助他调查当年的杀人案。Ngụy Huỳnh lòng rối như tơ vò. Anh rất rõ ý đồ của lão Kỉ: ngoài Trương Hải Sinh, lão Kỉ vẫn cần một người nữa để giúp ông điều tra vụ án giết người năm đó

  这个人就是魏炯。Người này chính là Ngụy Huỳnh

  于情于理,魏炯都觉得自己应该帮助老纪。只是,眼前的这个老人让他觉得陌生。曾经那个悠闲自在、与世无争、温和又幽默的老头,如今竟像一只蓄势待发的猎鹰。特别是他利用张海生时的狠辣,几乎让魏炯以为之前认识的老纪是另一个人。Về tình về lý, Ngụy Huỳnh đều cảm thấy mình nên giúp lão Kỉ. Chỉ là, ông lão trước mắt khiến anh cảm thấy xa lạ. Ông lão đã từng thong dong tự tại, không cạnh tranh với bên ngoài, ôn hòa lại dí dỏm trước đây, giờ như một con chim ưng đang sẵn sàng vỗ cánh. Đặc biệt là ông đã tàn độc lợi dụng Trương Hải Sinh, tựa hồ khiến Ngụy Huỳnh cảm giác lão Kỉ mà trước đây anh quen là một người khác

  然而......Nhưng

  他想到那个叫冯楠的女人,想到那少了一条腿的残缺尸身,想到那个女人死去的夜晚。Anh nghĩ tới người phụ nữ tên Phùng Nam, nghĩ tới cơ thể thiếu khuyết một chân, nghĩ tới cái đêm mà người phụ nữ đó chết

  想到这个被困在囚笼里二十三年的老人。Nghĩ tới ông lão bị nhốt trong lồng giam 23 năm

  想到那个仍然逍遥法外的凶手。Nghĩ tới tên hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật

  魏炯转过身,看着老纪,一字一顿地说道:Ngụy Huỳnh xoay người, nhìn lão Kỉ, ngập ngừng nói

  "好吧。" "Thôi được"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top